♥Vì Một Thế Giới Hủ Bình Đẳng♥

♥Thế giới Hủ♥::♥Bấn và Loạn♥:
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

Share |

::rrin:: -Thập nhị thánh thú cung

Xem chủ đề cũ hơn
Xem chủ đề mới hơn
Go down
Tác giả Thông điệp
rrin67
Tổng số bài gửi : 3
Points : 8
Join date : 03/07/2011
::rrin:: -Thập nhị thánh thú cung Empty
Bài gửiTiêu đề: ::rrin:: -Thập nhị thánh thú cung ::rrin:: -Thập nhị thánh thú cung I_icon_minitimeFri Jul 08, 2011 3:17 pm

::rrin:: -Thập nhị thánh thú cung Ttt01110 ::rrin:: -Thập nhị thánh thú cung Tt03-310

Thập nhị thánh thú cung (十二圣兽宫)

Tác giả : Ma Cô Diện Nhân (蘑菇面人)

Tình trạng : hoàn

Với sự trợ giúp của QT sư phụ, Gu go đại ca, từ điển hán việt nhị ca
Thể loại : Xuyên không , huyễn huyễn , np ( nhất thụ đa công ) , SM ( khá nặng ) , là HE .


Bộ này có những 2 bản QT khác nhau, thế nên trong quá trình làm việc ta sẽ trộn lẫn chúng với nhau. Hi vọng 2 đứa nó hòa hợp với nhau.

Văn án (ta tự bịa cái này đó)

Luôn mộng thấy bản thân ở trong một nơi hắc ám hỗn độn và một hồ điệp lục sắc…Suốt bao nhiêu năm, hắn luôn đi theo hồ điệp tìm kiếm bóng hình người đang chờ đợi hắn. Vất vả tìm ra được 1 đầu mối ở bảo tàng, vậy mà kết cục lại… thấy mình hiện lại ở 1 nơi khác…

Mọi người đều gọi hắn là thần a, lại còn cầu hắn cứu họ nữa… Đánh bại Nguyên Ác cứu mọi người là hắn, chỉ có hắn. Hắn làm sao từ chối đây? Nhưng để tới chỗ Nguyên Ác hắn còn phải đánh bại 12 thánh thú canh giữ nữa…

Ông trời ơi, hắn chỉ là một bác sĩ thú y, tuổi lại ngoài tam tuần làm sao có thể đánh bại 12 thánh thú a? hắn muốn từ chối. Nhưng… Cách để hắn quay về lại nằm sâu trong “Thập nhị cung”, không còn cách nào khác. Hắn đành phải tiến thân vào “Thập nhị cung” mà thôi.

Hãy xem để hiểu “đại thúc thúc” này đã làm thế nào để có thể “chữa bệnh” cho 12 con cầm thú khát máu. Nguyên nhân ta dịch bộ này 1 phần vì rất yêu những màn nhân – thú, mặt khác ta có chút ghen tị với “thúc thúc”. Buổi tối nằm mộng ôm 2, 3 anh nhưng “Thúc thúc” lại có nhiều hơn số này a, đây là “thúc thúc” có số lượng công lớn nhất trong lịch sử Đam mỹ mà ta đã đọc đấy.



MOng mọi người thấy vui với bản dịch này.



Tự chương Huyễn sinh điệp (thượng)



“Trong truyền thuyết từ thưở khai thiên lập địa, nguyên thủy Thiên Thần và nguyên thủy Thánh Mẫu nhất kiến chung tình, cùng nhau trải qua một đêm mây mưa ân ái, không nghĩ tới việc này khiến thiên địa sinh dị biến, hai khí âm dương trở lên dày đặc, hòa lẫn vào nhau, không nóng không lạnh! Sau đó không lâu, nguyên thủy Thánh Mẫu đã thụ thai, nàng tiến hành thanh lọc lại không khí không ngờ đến việc tạp khí đã thâm nhập vào thai nhi, buộc nàng lúc đó phải bỏ đi cái thai này. Bởi vì cái thai này cũng là một phần của sự hỗn độn nên mấy năm sau nó lớn lên trở thành cội nguồn của cái ác, cũng xưng là ‘Nguyên Ác’, Nguyên Ác trở thành yêu quái đầu tiên ở trong trời đất.

Sau đó Nguyên Ác dần dần trở lên cường đại và đã cùng Trưởng quản thiên địa quyết đấu một hồi ác liệt. Nguyên Ác cùng mười hai thánh thú, những thuộc hạ đắc lực của hắn, sau một trường ác đấu, đến cả Thánh Mẫu cũng không thể thoát khỏi cái chết. Sau đó mười hai thánh thú đã bị chính thần phong ấn dưới chân núi Ô Minh dày đặc sương mù trong rừng rậm, bản thân chính thần cũng cùng Nguyên Ác đồng quy vu tận. Nguyên Ác lúc sắp chết đã nguyền, chỉ cần ác hồn tích lũy đủ, tất cả bọn hắn sẽ có thể sống lại.” ( Theo “Thần thoại cổ đại và truyền thuyết Trung Quốc” )

Trong bảo tàng, người hướng dẫn Trương Tiểu Thích dừng lại, quay ra sau thoả mãn nhìn gương mặt bị hù dọa của một đám tiểu quỷ.

“Được rồi ~ các bạn nhỏ, ‘Triển lãm Trung Quốc cổ đại thần thoại’ ngày hôm nay dừng ở đây, các bạn đi ra phải tuân theo điều khiến của thầy giáo, không nên chen chúc nga ~~ “

Đám nhỏ lưu luyến không muốn rời khỏi bảo tàng, có bé còn đuổi theo Trương Tiểu Thích hỏi “Ca ca, sau lại đến, sau lại đến”, sau khi đoàn người giải tán, Trương Tiểu Thích ngoài ý muốn nhìn thấy một nam nhân đang đứng ở 1 góc khuất gần đó

“Vị tiên sinh này, hiện giờ đã không còn sớm, ngài muốn tham quan xin chờ ngày mai trở lại đi.”

Namnhân có chút xuất thần nhìn chân dung những nhân vật thần thoại trong bảo tàng, nghe được thanh âm của Trương Tiểu Thích, liền quay đầu hỏi: “Những gì anh vừa nói… là có thực chứ?”

Trương Tiểu Thích bị hỏi có chút không hiểu gì, bóng tối xung quanh khiến anh không trông thấy rõ gương mặt của nam nhân này, nam nhân này mặc dù có kỳ quái, nhưng câu hỏi của hắn lại không có chút đùa cợt. Trương Tiểu Thích kiên nhẫn giải thích “Cũng không hẳn là vậy, đó bất quá cũng chỉ là thần thoại được lưu truyền trong dân gian. Ngài hiếu kì về chuyện đó ư, những gì tôi vừa nói thực ra cũng chỉ là thuật lại… là tôi được một đàn anh trong lớp đại học nghiên cứu lịch sử thần thoại nói cho…”

Nói đến đây Trương Tiểu Thích có chút ngoài ý muốn phát hiện bản thân vì sao lại đứng đây cũng nam nhân này nói chuyện, trên thân nam nhân này có 1 loại cảm giác bình an đến kì lạ, khiến người khác dễ dàng buông lỏng cảnh giác với hắn.

“A… Xin lỗi,” Trương Tiểu Thích lấy lại tinh thần, với nam nhân nói: “ Đã tới giờ đóng cửa rồi, mời…”

Namnhân chậm rãi đến gần Trương Tiểu Thích, ngang qua bức bích họa gắn trên tường phía trên đầu nam nhân, một đạo ánh sáng màu vàng lóe lên trong đôi mắt nam nhân, hắn nhìn Trương Tiểu Thích, nhẹ nhàng hỏi ——

“Đó… Là Huyễn sinh điệp sao?”

***********

Cố Thính Ngữ mộng thấy bản thân đang đứng trong một nơi tối tăm dày đặc sương mù che phủ phía trước, tất cả mọi nơi đều vắng vẻ, cả vầng trăng lưỡi liềm trên cao kia cũng đang dần dần bị đám mây che khuất.

Cố Thính Ngữ cảm thấy thật cô độc trong thế giới này, hắn bối rối ở nơi đây lâu thật lâu, cứ đứng hít thở mãi trong bóng tối mà không biết phải làm thế nào.

Đột nhiên, xuất hiện một điểm ánh sáng lục sắc huỳnh quang nhàn nhạt, đang dịu dàng bay đến phía hắn.

Càng ngày càng gần… Điểm huỳnh quang đó là một hồ điệp lục sắc.

Cố Thính Ngữ không tự chủ được đi theo hồ điệp tới một nơi sâu hơn trong giấc mơ, hắn có cảm giác có ai đó đang chờ hắn đến…

Cố Thính Ngữ biết rõ ràng đây là mộng, bản thân hắn cũng chính là đang nằm trong mộng…

Giấc mộng này, hắn đã mơ suốt 30 năm.

Kết thúc của giấc mộng này… Ánh sáng trên người hồ điệp dần mờ nhạt đi, cuối cùng tiêu tan vào bóng tối.

Mà Cố Thính Ngữ cũng luôn tỉnh dậy vào lúc này.

Tất cả khung cảnh trong giấc mơ của Cố Thính Ngữ đều bị sương mù che phủ, cho tới nay, Cố Thính Ngữ vẫn luôn tìm kiếm, nhưng không hề có dấu vết gì.

33 tuổi, Cố Thính Ngữ đã có công tác ổn định, hắn là bác sĩ thú y, nói đúng ra, hắn là bác sĩ thú y xuất sắc nhất trong viện. Rất nhiều người tìm đến đây vì nghe tên hắn, chỉ vì hắn được xưng tụng là bác sĩ thú y thiên tài, chưa từng thất bại. Bất luận là động vật gì, cho dù đang thập tử nhất sinh vào trong tay hắn đều có thể cải tử hồi sinh.

Là một con người ưu tú, nhưng hắn không vì danh mà kiêu, là con người rất lịch sự, vì vậy, tuy dung mạo Cố Thính Ngữ không có gì đặc sắc, nhưng ở mỗi nơi hắn đi qua, đều có các nhóm nữ hộ sĩ hoặc nữa y sĩ đỏ mặt tụm lại thì thầm.

Nhưng ở phía sau cái danh tiếng đó, rất ít nguời chú ý tới guơng mặt trắng bệch của hắn mỗi khi hắn buớc nhanh ra khỏi phòng giải phẫu, rồi sau đó lại run rẩy ngồi trong phòng làm việc của mình.

Kéo rèm cửa lại, Cố Thính Ngữ cuộn mình lại trong 1 góc phòng tối tăm, cực lực ngăn cản những sự sợ hãi cứ từng trận từng trận nảy lên trong nguời hắn.

Hắn rất sợ.

Đúng vậy, 30 năm qua, hắn vẫn không thể khắc phục đựoc sự sợ hãi của bản thân đối với các loài động vật, nhưng hết lần này tới lần khác, hắn lại có thể nghe thấy tiếng kêu khóc cầu cứu phát ra từ đáy lòng của chúng, thậm chí cả những cảm xúc nhỏ nhất hắn cũng nghe thấy.

Lúc còn nhỏ Cố Thính Ngữ đã từng chịu đựng sợ hãi mà ôm 1 chú chó đi lạc sắp chết ngồi bên ven đuờng, kể từ lúc đó hắn phát hiện bản thân mình có khả năng xua tan thống khổ của động vật, dễ dàng trị hết mọi vết thương của chúng.

Nhiều năm sau đó, tuy Cố Thính Ngữ thấy quá mệt mỏi, quá thống khổ, nhưng hắn vẫn quyết định lựa chọn con đường làm một bác sĩ thú y.

Bởi vì, hắn không thể tha thứ cho bản thân vì việc để mặc cho những sinh mệnh trong tay hắn trôi đi như vậy, cho nên mặc kệ mâu thuẫn thế nào, sợ hãi ra sao, Cố Thính Ngữ vẫn thủy chung kiên trì tới tận lúc này, tuy rằng mặt ngoài Cố Thính Ngữ là người rất nhã nhặn mặt sau lại không thích giao tiếp với người khác, thế nhưng trong cơ thể của nam nhân này lại ẩn chứa 1 linh hồn đau thương.


Tự chương Huyễn sinh điệp (hạ)


“Huyễn sinh điệp?!” Trương Tiểu Thích sửng sốt, “Ngươi là ai… Ngươi thế nào lại biết?”

Namnhân cười nhẹ: “Xem ra tôi đã hỏi đúng người, tôi chỉ là một người bác sỹ thú y, anh cứ gọi tôi là Cố Thính Ngữ.”

“Huyễn sinh điệp… Huyễn sinh điệp…” Trương Tiểu Thích vẻ mặt không thể tin nổi lặp lại, “ cái tên này ta chỉ được nghe nói lại từ nguời đàn anh của ta, hơn nữa…” Dường như là muốn giấu diếm 1 điều gì đó, Trương Tiểu Thích đột nhiên nâng cao: “Hơn nữa đó chỉ là một loại hồ điệp có trong truyền thuyết mà thôi….”

“Nhưng có 1 số nơi đã xác định là nó có tồn tại, không phải sao? Giả như Huyễn sinh điệp thật sự tồn tại, tại sao lại nhất định phủ nhận sự tồn tại truyền thuyết về nó?”

Trương Tiểu Thích mím môi, do dự có nên hay không nói cho nam nhân này biết chuyện về Huyễn sinh điệp.

Cố Thính Ngữ khẩn cầu nói : “ Tôi van anh, chuyện về Huyễn sinh điệp, đối với tôi mà nói là rất trọng yếu. Tôi thường thường mộng thấy một hồ điệp lục sắc, tuy tôi không dám khẳng định đó là Huyễn sinh điệp, nhưng anh có thể giúp tôi cởi bỏ những nghi vấn khó hiểu trong nhiều năm qua.”

Nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của Cố Thính Ngữ, Trương Tiểu Thích thở dài một hơi: “ Tôi cùng đàn anh đại học đó học chung trong 1 nhóm chuyên nghiên cứu các thần thoại cổ đại, chúng tôi đều thích đàm luận về những cố sự đầy màu sắc. Cho tới 1 ngày anh ta đó đột nhiên nói cho tôi hay là: Tại thật lâu thật lâu truớc đây, Thần, thực sự có tồn tại. Từ đó về sau, anh ta đó bắt đầu lật xem vô số thư thịch sử sách, cũng viếng thăm rất nhiều nhà thần học, dần dần, mọi người xung quanh đối với sự si mê của anh ta nổi lên nghi ngờ và giễu cợt, bọn họ đều cho anh ta là người điên.”

Nói đến đây, Trương Tiểu Thích chuyển ánh mắt ảm đạm xuống phía dưới: “ Chỉ có tôi biết, anh ta thực sự là người thế nào. Anh ta là một người hiểu biết hơn bất cứ ai, cũng là 1 kẻ cố chấp với tất cả mọi việc. Sau cùng, anh ta chỉ nói cho tôi biết, anh ta muốn đi tới nơi ở xa xôi của 1 dân tộc thiểu số tụ tập chỗ Tùng Lâm, nghe đồn nơi đó đã từng xuất hiện 1 sinh vật trong thần thoại thuợng cổ —— Là Huyễn sinh điệp.”

“Sau đó thì sao, anh cũng tìm được anh ta chứ?”

“Sau đó? Không có sau đó, anh ta đã chết.”

Trong nhà bảo tàng, tại khoảng không rộng rãi mà vắng vẻ, trong một khoảng thời gian dài, hai nguời không một ai lên tiếng.

“Đội cứu viện tìm được anh ta dưới vách núi …. Anh ta… Đã tắt thở rồi. Thế nhưng, có người nói khóe miệng anh ta lúc đó có mang theo nụ cười thỏa mãn, cho nên tôi nghĩ, anh ta nhất định là tìm ra chân tướng mà bản thân mình luôn tìm kiếm.”

“Xin lỗi…” Cố Thính Ngữ nặng nề nói

“Không có gì… Thật lâu rồi không có ai nhắc tới anh ta” Trương Tiểu Thích nói, lộ ra cảm tình khắc sâu trong mắt

Một lát sau, Trương Tiểu Thích thu hồi lại tâm tình, hỏi “Anh vì sao biết đến Huyễn sinh điệp?”

“Bởi vì…Tùng Lâm kia, tôi cũng đã từng đi qua.”

Cho tới nay, Cố Thính Ngữ chưa từng buông tha việc tìm kiếm hồ điệp đã xuất hiện trong mộng cùng với những chuyện phát sinh trên bản thân mình. Sau khi đã lật xem rất nhiều tài liệu có liên quan, Cố Thính Ngữ phát giác hồ điệp trong mộng có hình dạng rất đặc thù, rất giống với hình dạng của Huyễn sinh điệp trong truyền thuyết.

Vài tháng truớc, Cố Thính Ngữ tìm tới địa phương xa xôi Tùng Lâm ở phía nam Trung Quốc. Theo truyền thuyết của dân bản xứ, tại nơi Huyễn sinh điệp xuất hiện, có lưu lại một bảo vật thần bí.

Vì vậy Cố Thính Ngữ đã đi theo các đội thợ săn địa phương, tới Tùng Lâm tìm kiếm. Chỉ là Cố Thính Ngữ không có đi đến cuối cùng, hắn trên đường cứu được hai người trẻ tuổi, nên đành buông tha cuộc lữ trình tìm kiếm Huyễn sinh điệp.

Sai sót ngẫu nhiên, người thanh niên được cứu lại rất quen thuộc với Tùng Lâm này, hắn nói cho Cố Thính Ngữ, cái bảo vật kia hắn kỳ thực hắn đã tìm được, hiện tại đang được giấu trong căn phòng nhỏ của hắn.

Cố Thính Ngữ tìm đến nhà của người thanh niên kia, tại phía dưới đầu giường tìm được một nửa quyển cổ họa.

Quyển cổ họa chỉ có phân nửa, trên đó mơ hồ chỉ có thể thấy hình ảnh của những thánh thú thần thoại đang vây xung quang một con người.

Trên bức họa có một vài phần đã bị rách nát, phần còn lại trong bức họa chỉ thấy rõ tới hình dáng bộ ngực của người kia- là mộtnam nhân.

Cố Thính Ngữ lấy từ trong túi ra quyển cổ họa, đưa Trương Tiểu Thích hỏi: “Anh có hay không từng nhìn thấy mộ bức họa giống thế này?”

Ai ngờ, ngay lúc Cố Thính Ngữ mở bức hoạ cuộn tròn ra trong nháy mắt, Trương Tiểu Thích nhất thời mục trừng khẩu ngốc.

“ Anh…anh…”

“Làm sao vậy?” Cố Thính Ngữ nghi hoặc hỏi.

“Lúc đội cứu viện tìm được anh ta, cũng tìm thấy trong tay anh ta thứ giống như thế này! Đó chính là một nửa cuốn cổ họa!”

Trương Tiểu Thích kích động nói lớn : “Tôi đã thấy! Hơn nữa tôi khẳng định, bức họa anh đang cầm là một nửa bức họa của bức họa trong tay anh ta!”

“Nói cho tôi biết!” Cố Thính Ngữ nghe được thanh âm của bản thân có chút run: “Hiện tại nửa bức tranh này đang ở đâu?”

“ Ngay trong nhà bảo tàng này…”

“…” Cố Thính Ngữ không nói được một lời nhìn Trương Tiểu Thích.

Trương Tiểu Thích bất đắc dĩ dẫn Cố Thính Ngữ đi vào chỗ sâu trong bảo tàng: “Tôi làm như vậy nhất định sẽ bị người phụ trách quở trách… Anh chỉ có thể nhìn, nhìn xong phải để lại chỗ cũ, biết không…” Trương Tiểu Thích tuy rằng có vẻ rất không tình nguyện, thế nhưng trong ngực lại nghĩ, nếu như anh ta biết còn có người giống anh đi tìm những sự thực đứng sau truyền thuyết, anh nhất định sẽ… rất hạnh phúc đi.

“Tôi ở bên ngoài giúp anh để ý, anh vào kho huớng bên trái, nửa bức họa kia được đặt ỏ chỗ cuối cùng.” Trương Tiểu Thích nhìn đồng hồ đeo tay, “sau 1 phút phải đi ra.”

“Được rồi, đàn anh của anh nếu như đã tìm được Huyễn sinh điệp, tại sao không đem công bố cho mọi người?” Trước khi bước vào kho, Cố Thính Ngữ chợt quay đầu lại hỏi Trương Tiểu Thích.

“Cái này… Hình như không có nghe anh ta đề cập qua, bất quá anh ta cũng nói cho tôi một điều.”

“Vậy đàn anh của anh có hay không nói cho anh biết, Huyễn sinh điệp đại biểu cho cái gì?”

Trương Tiểu Thích lắc đầu.

Cố Thính Ngữ do dự một chút, cuối cái gì cũng không nói gì nữa.

Huyễn sinh điệp, sau khi Chính thần cùng Nguyên Ác tiêu tán, chỉ có duy nhất lực lượng thần thú bí ẩn là chưa bị phong ấn tiêu diệt.

Điều này đã hé mở về một sinh vật mỹ lệ, được người sau ca ngợi —— là đại biểu cho việc phá tan sự cô tịch hắc ám tiến đến yêu thương.

——phân cách tuyến ——

Nguời qua đường nói:

Trương Tiểu Thích để kỷ niệm đàn anh của mình đã một mực tới nhà bảo tàng công tác.

Trương Tiểu Thích và vị đàn anh đó đều là nam sinh, hai người không có phá tan quan niệm đạo đức của bản thân và ranh giới trái tim của mình, họ đều đem chôn cảm tình thật sự của mình ở sâu trong đáy lòng.

Đàn anh đó đã chết nên không thể nói lời yêu ra khỏi miệng.

—————–hết phân cách tuyến————

Cố Thính Ngữ tiến vào kho, theo chỉ dẫn của Trương Tiểu Thích, ở chỗ cuối cùng của nhà kho tìm được nửa còn lại của cuộn tranh. Hắn đi găng tay vào, mở nắp kính ra, nhẹ nhàng cầm lấy vật trong đó.

Cố Thính Ngữ cảm thấy tim đập nhanh chóng, ở thời điểm hắn mỏ ra cuộn tranh, các hình ảnh trong đó hiện ra rõ ràng

Phần trên của bức trang, là gương mặt của nam nhân bị các thánh thú vây quanh, cư nhiên __

Lại có diện mạo giống với hắn!!!

Trương Tiểu Thích nhìn đồng hồ, đã 5 phút trôi qua, không phải đã nói với Cố Thính Ngữ rồi sao.

KHông thể đứng chờ thêm, Trương Tiểu Thích đi vào trong kho.

Trương Tiểu Thích đi tới chỗ đã chỉ cho Cố Thính Ngữ, chỉ tìm thấy hai nửa của cuốn họa cổ đã được ghép lại với nhau.

Ngòai ra, trong nhà kho, chỉ còn nghe thấy hơi thở của Trương Tiểu Thích .

Không hề thấy Cố Thính Ngữ.

p/s: như đã nói ở phần trước, bộ này có những 2 bản QT khác nhau, phần bên dưới của phân cách tuyến là theo QT cũ, còn theo QT mới thì Cố bác sĩ lại có cách biến mất khác, nguyên cả một chương cơ. thế nên mình gộp lun phần biến mất của bản QT cũ vào tự chương này, còn phần biến mất mới thì cứ theo QT mới.

C2 là tiếp cho cả hai QT. mình xin báo trước để các bạn không thắc mắc khi thấy c1 không có liên quan gì tới tự chương này











::rrin:: -Thập nhị thánh thú cung Tt07-610 ::rrin:: -Thập nhị thánh thú cung Tt09-410

Về Đầu Trang Go down
rrin67
Tổng số bài gửi : 3
Points : 8
Join date : 03/07/2011
::rrin:: -Thập nhị thánh thú cung Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: ::rrin:: -Thập nhị thánh thú cung ::rrin:: -Thập nhị thánh thú cung I_icon_minitimeFri Jul 08, 2011 3:20 pm

::rrin:: -Thập nhị thánh thú cung Ttt01110 ::rrin:: -Thập nhị thánh thú cung Tt03-310


(Quyển thượng) Đệ nhất quyển : Thần sử giáng lâm

Đệ nhất chương : Nam nhân e ngại đông vật


Cái tình cảnh kia… Hôn ám từ gác chuông dần hạ xuống, những tầng mây hắc ám bao phủ toàn bộ mặt đất, cuộc thánh chiến hết sức căng thẳng…

Hắn đang đứng giữa một bầy mãnh thú, nghe thấy những tiếng gầm gừ khe khẽ của chúng và cảm giác được cả những ánh nhìn hung ác độc địa đang hướng về mình…

Những cánh hoa tử sắc như mưa rơi xuống.

Ở bên phải gác chuông có 1 nam nhân đang đứng, thân ảnh nam nhân đó nhìn không rõ, rất chậm rãi, nam nhân đó hướng hắn đi tới…

“Không!—-“ hắn nghe thấy 1 thanh âm xé rách không gian phát sinh từ chính bản thân mình, từ lúc chào đời tới nay đây là lần hắn kêu lên thảm liệt nhất.

—— Cố Thính Ngữ từ trong mộng giật mình tỉnh giấc!

Không có một bóng người trong gian phòng vắng vẻ lạnh lẽo, hắn chỉ nghe thấy tiếng bản thân đang ồ ồ thở dốc, mở rộng hai tay hắn ôm chặt mình cuộn lại trong đống chăn run rẩy, mồ hôi lạnh liên tục chảy xuống.

Vừa rồi là mộng!

Cái mộng kia đã theo hắn 33 năm, trong một năm đầu còn khiến hắn bị bóng đè.

—————-

Sáng sớm, Cố Thính Ngữ quần áo chỉnh tề bắt đầu lái xe đi làm.

33 tuổi , Cố Thính Ngữ có 1 công việc ổn định, hắn là một gã bác sỹ thú y, nói đúng ra, hắn là bác sỹ thú y xuất sắc nhất y viện. Rất nhiều người mộ danh hắn mà đến, bởi vì có người nói bất luận động vật có bệnh trạng nghiêm trọng gì khi qua tay Cố Thính Ngữ đều có thể có kỳ tích khởi tử hồi sinh.

“Cố bác sĩ sớm.”

“Cố bác sĩ sắc mặt ngươi có vẻ không tốt, không có việc gì đi.”

Cúi đầu nhìn hộ sĩ nhàn nhạt cười, Cố Thính Ngữ giải thích bản thân không có trở ngại.

Buổi sáng hôm nay có 3 ca tiểu phẫu phải làm, Cố Thính Ngữ rất chuyên chú phẫu thuật, mặc dù sắc mặt trắng bệch, thỉnh thoảng lại đổ mồ hôi, hắn vẫn thuận lợi hoàn thành tất cả công việc. Thay xong y phục Cố Thính Ngữ vội bước nhanh ra khỏi phòng giải phẫu, đầu ngón tay run run nắm chặt lan can ban công.

Kéo lại rèm cửa sổ, Cố Thính Ngữ cuộn mình lạo trong góc phòng tối tăm, cực lực ngăn cản sự sợ hãi cứ từng trận từng trận trỗi lên trong cơ thể.

Hắn sợ.

Đúng vậy, đã 30 năm qua, hắn vẫn không thể khắc phục tâm lý sợ hãi của bản thân đối với động vật, cảnh trong giấc mơ bị dã thú xé rách, cơn đau đớn khiến hắn dường như cảm nhận đó chính là mình mà nảy sinh sợ hãi.

Đặc biệt là gần đây, mộng của hắn càng ngày càng chân thực, càng ngày càng rõ ràng. Hắn hầu như có thể nhận ra hình dạng của những dã thú này, răng nanh sắc bén, xúc tua trắng mịn, khàn khàn đích niêm dịch, nóng rực đích lợi khí. . . Cùng với bị xanh nứt ra đích đau đớn. . .

Nghĩ tới đây Cố Thính Ngữ trong bụng một trận quấy đảo, hắn che miệng thiếu chút nữa nhổ ra.

“Cố bác sĩ, ngươi ở đâu?” Lúc này có 1 người đột nhiên hướng phía ban công nói

“Ngô. . . Chờ một chút, tôi ra đây.” Mở cánh cửa, đứng ngoài cửa là một phụ nhân trung niên quần áo phú quý.

“Cố bác sĩ! Cảm tạ ngươi đã trị bệnh cho Tiểu Cát của chúng ta!! Ta cũng không biết làm thế nào để cảm ơn ngươi!” Phụ nhân ôm một con chó quý khoảng 4 tháng tuổi, con chó bởi vì phụ nhân kích động mà giãy dụa kêu la đứng lên.

“Tiểu Cát, không nên cử động, ngoan ~~ yên lặng nào!” Ai ngờ con chó không có an phận, trái lại càng sủa loạn lên.

Ngay khi phụ nhân kia chẳng biết phải làm thế nào thì, Cố Thính Ngữ đang đứng 1 bên liền đưa tay chạm vào trên đầu con chó, vuốt ve theo lưng nó, nói cũng kỳ quái, ngay khi được Cố Thính Ngữ chạm vào con chó dần dần an tĩnh lại, thỉnh thoảng còn cọ vào tay Cố Thính Ngữ làm nũng.

“Ai nha! Cố bác sĩ, ngươi thật lợi hại, Tiểu Cát của chúng ta vô cùng tùy hứng, bình thường đến cả ta nói cũng không được.” Phụ nhân kinh ngạc nhìn biểu hiện nhu thuận của con chó lúc này.

“Thật không. . .” Cố Thính Ngữ nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ là tương đối có duyên với các động vật thôi.”

Tan tầm, Cố Thính Ngữ thu thập đồ vật về nhà, mấy người hộ sĩ đã chạy tới mời hắn đi tụ tập uống nước. Cố Thính Ngữ dịu dàng từ chối lời mời, nhanh chóng ly khai khỏi tầm mắt của mọi người.

Đêm, hắn về tới nhà lại một mình đối mặt với bức tường lạnh giá, sợ hãi chẳng biết hay không buổi tối còn có thể gặp lại cơn ác mộng kia.

Cố Thính Ngữ cũng từng xin sự trợ giúp của bác sĩ tâm lý, bọn họ đều chỉ khuyên bảo hắn không nên quá tạo áp lực cho bản thân. Vòng đi vòng lại chuyện bị bóng đè thủy chung không có xu thế giảm đi, sau đó Cố Thính Ngữ quyết thử căn cứ vào những cảnh trong mộng để tìm kiếm căn nguyên.

Lật xem rất nhiều tư liệu, Cố Thính Ngữ phát hiện người kia cùng hình dạng của 12 con thú trong mộng khá giống với 1 truyền thuyết cổ xưa về 12 thánh thú.

Truyền thuyết cổ a. . .

Cố Thính Ngữ đau đầu, đều là cái loạn thất bát tao gì.

Tuy rằng Cố Thính Ngữ không tin truyền thuyết, thế nhưng ngày hôm nay hắn lại đi tới bảo tàng lịch sử, nơi đang ở tổ chức “Triểm lãm truyền thuyết thần thoại cổ đại.”

Tới nơi đã gần tới giờ đóng cửa, người qua đường rất thưa thớt, nhà bảo tàng lịch sử dưới bầu trời hoàng hôn tựa như 1 cự thú đang ngủ say đang tĩnh tọa trước mặt Cố Thính Ngữ.

Ngay Cố Thính Ngữ chuẩn bị bước vào nhà bảo tàng thì, “Ông. . . Ông. . .” vật trong tay hắn khẽ rung lên.

“Uy?”

“Cố bác sĩ, ngài hiện tại ở đâu vậy? Y viện có vài người tới, họ muốn gặp ngài.” Thanh âm của hộ sĩ từ trong điện thoại truyền đến.

“Tôi ở bên ngoài, sủng vật của bọn họ có bệnh trạng gì ?”

“Vấn đề là bọn họ không có mang sủng vật a, bọn họ chính là muốn gặp ngài!”

“Không có mang động vật theo?” Cố Thính Ngữ mải nghe điện thoại mà không biết mình đã đi đến chỗ nào, hắn nhìn xung quanh suy nghĩ muốn tìm cửa ra của bảo tàng.

Đột nhiên, đầu hành lang hé ra 1 quyển cổ họa ố vàng hấp dẫn chú ý của Cố Thính Ngữ.

Từng bước một tới gần bức hoạ cuộn tròn, Cố Thính Ngữ nghe thấy trái tim bản thân cuồng nhảy dựng lên, bên trong bức hoạ mơ hồ vẽ 12 thánh thú đang vây quanh một người nam nhân, hình dạng thánh thú cùng hình dạng những con thú xuất hiện trong mộng của hắn hệt như nhau!

Nhìn kĩ vào bức họa, hình ảnh kia bỗng làm hắn giật mình.Namnhân bị thánh thú vậy quanh ở giữa kia, cư nhiên ——

Cùng bản thân hắn có diện mạo tương đồng! ! !










::rrin:: -Thập nhị thánh thú cung Tt07-610 ::rrin:: -Thập nhị thánh thú cung Tt09-410

Về Đầu Trang Go down
Su:NghịchLâu
Su:NghịchLâu
Tổng số bài gửi : 59
Points : 113
Join date : 19/06/2011
Age : 34
Đến từ : ♥Động Hủ♥
::rrin:: -Thập nhị thánh thú cung Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: ::rrin:: -Thập nhị thánh thú cung ::rrin:: -Thập nhị thánh thú cung I_icon_minitimeTue Jul 12, 2011 7:53 am

::rrin:: -Thập nhị thánh thú cung Ttt01110 ::rrin:: -Thập nhị thánh thú cung Tt03-310

Ta sẽ chuyển cái Topic này qua bên khu Cộng đồng edit nhá, nơi này là nơi giới thiệu truyện o25 ~ Nàng thêm vào phần người edit nha, ta đọc thấy trơn tru lắm, thank nàng y2









::rrin:: -Thập nhị thánh thú cung Tt07-610 ::rrin:: -Thập nhị thánh thú cung Tt09-410

Về Đầu Trang Go down
http://nghichlau.wordpress.com
Sponsored content
::rrin:: -Thập nhị thánh thú cung Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: ::rrin:: -Thập nhị thánh thú cung ::rrin:: -Thập nhị thánh thú cung I_icon_minitime

::rrin:: -Thập nhị thánh thú cung Ttt01110 ::rrin:: -Thập nhị thánh thú cung Tt03-310











::rrin:: -Thập nhị thánh thú cung Tt07-610 ::rrin:: -Thập nhị thánh thú cung Tt09-410

Về Đầu Trang Go down

::rrin:: -Thập nhị thánh thú cung

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang

* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
Permissions in this forum: Bạn không có quyền trả lời bài viết
♥Vì Một Thế Giới Hủ Bình Đẳng♥ :: :Tầng Hủ: :: -Cộng đồng Edit/Dịch Đam Mỹ- -